Tu La Vũ Thần- Sưu tầm

Chương 367: Mạo hiểm cứu người


"Tiểu huynh đệ, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Những người khác đâu rồi?" Sau khi người kia tỉnh lại, Tử Hiên Viên liền dò hỏi.

"Ta, bọn ta bị phục kích, trong chúng ta có kẻ phản bội. Trong số những người tham gia luyện tập có gian tế do yêu thú phái đến. Chúng dùng phương pháp đặc biệt biến thành người, trà trộn vào và âm thầm bán đứng tất cả bọn ta."

"Bọn ta bị yêu thú phục kích. Rất nhiều người đã bị chúng giết, những người còn lại đều bị yêu thú bắt đi. Chúng dùng những người này để uy hiếp các thế lực lớn. Bọn ta bị gài bẫy, bị yêu thú gài bẫy rồi." Cho dù hồi phục được thần trí, nhưng người này vẫn trong tình trạng thần kinh căng thẳng, cực kỳ hoảng loạn, rõ ràng cậu ta đã bị dọa đến mất hồn.

"Tất cả đều bị bắt rồi? Thế còn Liễu Chí Tôn đâu? Lẽ nào ông ta cũng không phải đối thủ của yêu thú?" Tử Hiên Viên tiếp tục hỏi.

"Cực kỳ lợi hại, những tên yêu thú đó cực kỳ cực kỳ lợi hại. Đó là một con cóc tinh màu đen, Liễu Chí Tôn vốn chẳng phải là đối thủ của nó. Bọn ta căn bản không có đủ sức chống lại. Những người chống lại chúng đều chết hết rồi. Ngay cả những người bỏ chạy cũng bị giết chết."

Nhắc tới tên yêu thú đã bắt mọi người đi, chàng trai này càng trở nên sợ hãi, đến mức toàn thân bắt đầu run lên bần bật.

"Tử Linh đâu? Tử Linh cũng bị nó bắt đi rồi?"

"Ừ, bị bắt rồi. Tất cả mọi người đều bị bắt đi hết. Tử Linh cô nương cũng bị bắt đi rồi."

Sau khi hỏi đến đây, Tử Hiên Viên hơi chau mày, dường như đã hiểu hết mọi chuyện, vì thế không tiếp tục hỏi nữa mà quay sang nói với Sở Phong: "Này nhóc, giúp cậu ta băng nó vết thương."

"Vâng". Sở Phong cũng không chậm trễ, nhanh chóng băng bó vết thương cho chàng trai kia.

"Ngươi? Á, nhẹ nhàng một chút!" Chàng trai kia rõ ràng đã nhận ra Sở Phong nhưng khi thấy Sở Phong đi cùng với Tử Hiên Viên nên cũng không nói thêm gì nhiều, yên lặng chịu đựng đau đớn vì bị gãy chân, tùy ý Sở Phong xử lí.

Sở Phong vốn là Giới Linh sư, xử lí vết thương chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ trong nháy mắt đã băng bó xong cho chàng trai kia và cho cậu ta dùng một viên đan dược.

Nói là đan dược giảm đau nhưng thực tế là đan dược khiến người ta bị hôn mê. Tất nhiên rồi, nếu như rơi vào hôn mê thì tự nhiên sẽ phát huy tác dụng giảm đau.

Mà sở dĩ Sở Phong cho cậu ta dùng loại đan dược này là bởi lo rằng cậu ta sẽ tiếp tục nói gì đó với Tử Hiên Viên.

Không thể không nói, loại đan dược này có hiệu quả rất tốt. Chàng trai kia dùng xong không lâu liền bắt đầu mơ mơ màng màng, nhanh chóng rơi vào trạng thái hôn mê.

Sau khi xử lý xong xuôi cho chàng trai này, Sở Phong mới tiến lên hỏi: "Hiên Viên trưởng lão, ngài có biết con cóc mà cậu ta nói tới là loại yêu thú gì không? Đến cả Liễu Chí Tôn cũng không phải đối thủ của nó."

"Là một trong Ngũ đại yêu vương của núi Vạn Yêu, Hắc Thiềm vương." Tử Hiên Viên trả lời.

"Hắc Thiềm vương?" Danh tiếng của Ngũ đại yêu vương này Sở Phong cũng đã từng nghe qua. Mặc dù không biết cụ thể tên gọi của chúng là gì nhưng vẫn biết rằng chúng là kẻ thống trị của núi Vạn Yêu, là năm tên yêu thú mạnh nhất của núi Vạn Yêu.

"Thảo nào, thảo nào trong trận chiến giữa chúng ta và yêu thú lại không hề thấy bóng dáng Hắc Thiềm vương đâu. Không ngờ chúng ta lại bị yêu thú tính kế như vậy."

"Việc này khó giải quyết đây. Lần luyện võ này do Chí Tôn sơn trang của ta sắp xếp. Những người tham gia lần này lại là những tiểu bối xuất sắc của các Tông môn trên đại lục Cửu Châu. Nếu như bọn họ xảy ra bất cứ chuyện gì thì Chí Tôn sơn trang chúng ta gánh không nổi trách nhiệm lớn này."Tuy khuôn mặt của Tử Hiên Viên lộ ra nét u sầu nhưng trong mắt Sở Phong ông lại không có vẻ gì là lo lắng cho thế hệ trẻ tuổi của các thế lực khác mà rõ ràng là đang lo lắng cho cháu gái Tử Linh của mình.

Về phần vì sao ông lại lo lắng cho Tử Linh đến vậy, trong lòng Sở Phong cũng đoán ra được một hai phần. Mặc dù Sở Phong chưa từng nhìn thấy Hắc Thiềm vương nhưng Sở Phong đã được nghe qua. Trong số yêu thú, có một số tên cực kỳ háo sắc.

Nó có dục vọng rất lớn, hơn nữa còn vô cùng thích những cô nương xinh đẹp. Rất nhiều nơi đã từng xảy ra chuyện yêu thú cưỡng bức những cô nương nhà lành.

Mà yêu thú thuộc họ cóc là loại nổi tiếng xấu xa nhất trong tất cả các loại yêu thú.

Cho nên, không chỉ riêng Tử Hiên Viên lo lắng mà ngay cả Sở Phong cũng lo lắng không yên. Yêu thú thuộc họ cóc vốn có bản tính háo sắc, Tử Linh lại là một cô nương cực kỳ xinh đẹp. Bây giờ, nàng ấy bị Hắc Thiềm vương bắt đi, khó tránh khỏi trở thành lựa chọn tốt nhất để Hắc Thiềm vương chà đạp.

Nhưng mà, Tử Linh chính là mục tiêu của Sở Phong, là cơ hội mở ra sức mạnh thần lôi tồn tại trong cơ thể hắn.

Nếu Tử Linh bị yêu thú bắt đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Sở Phong đã bỏ qua cơ hội mở ra sức mạnh thần lôi chân chính trong cơ thể. Sở Phong tất nhiên không muốn chuyện này xảy ra.

Vì thế hắn vội vàng hỏi: "Hiên Viên trưởng lão, nếu như ngài đã biết việc này là do Hắc Thiềm vương làm, hơn nữa lại là kế hoạch hoàn hảo của chúng. Vậy ngài nghĩ xem, bây giờ Tử Linh cô nương sẽ bị bắt đi đâu?"

"Ngũ đại yêu vương chia nhau cai quản năm khu vực, mà nơi này thuộc quyền cai quản của Ngũyêu vương. Nếu ta đoán không lầm, lúc này có lẽ là Tử Linh đã bị mang đến hang ổ của Hắc Thiềm vương." Tử Hiên Viên trả lời.

"Hang ổ của Hắc Tiềm vương? Hiên Viên trưởng lão, ngài còn chờ gì nữa, mau đi cứu người thôi!" Sở Phong giục giã.

"Thằng nhóc nhà ngươi, nói thì dễ đấy nhưng ngươi cho rằng hang ổ của Hắc Thiềm vương là nơi muốn đến thì đến sao?"

"Hơn nữa, ta vốn cũng không rõ hang ổ của nó ở đâu. Cho dù chúng ta có biết hang ổ của Ngũ đại yêu vương cũng không thể phí sức mà tấn công như vậy được, trực tiếp bao vây hang ổ của nó không phải đã được rồi sao?" Tử Hiên Viên không nhịn được liền lườm Sở Phong một cái.

Trong thời khắc này, Sở Phong mới bừng tỉnh, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Tử Hiên Viên lại u sầu đến vậy rồi. Hóa ra ông ta không biết phải đi đến đâu để cứu người.

Trong tình huống này, Sở Phong suy nghĩ một hồi lâu. Sau một hồi cân nhắc lợi ích, để có cơ hội mở ra sức mạnh thần lôi trong cơ thể, hắn quyết định mạo hiểm một lần, quay sang nói với Tử Hiên Viên: "Hiên Viên trưởng lão, hình như tôi biết hang ổ của Hắc Thiềm vương ở đâu."

"Cái gì? Ngươi biết sao?" Nghe những lời này, sắc mặt Tử Hiên Viên liền thay đổi nhưng có vẻ không tin tưởng lắm mà dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Sở Phong, dường như muốn vạch trần lời nói dối, nhìn thấu ý đồ của hắn vậy.

"Ta biết thật mà. Chẳng giấu gì ngài, vãn bối từng được xem qua một tấm bản đồ ở một nơi không tên, cái mà bản đồ đó vẽ chính là núi Vạn Yêu. Trên bản đố có năm tòa thành dưới đất. Ta đoán đó chính là hang ổ của Ngũ đại yêu vương." Sở Phong giải thích, giống như những lời hắn nói là sự thật.

"Hả? Những lời ngươi nói là thật chứ? Ngươi thấy ở đâu?" Tử Hiên Viên hỏi tiếp.

"Trong một tòa di tích ở Thanh Châu. Hiên Viên trưởng lão nếu ngài không tin, sau này ta sẽ dẫn ngài đến đó xem. Nhưng trước mắt cứu người quan trọng hơn. Cứ cho là không thể xác định được hang ổ của Hắc Thiềm vương nhưng tốt xấu gì cũng nên thử một lần xem sao đã chứ?" Sở Phong nói dối như thật, cũng chỉ có mình hắn biết hắn đang lừa người.

Có điều, Tử Hiên Viên rất cẩn trọng, suy nghĩ một lúc lâu rồi mới gật đầu đồng ý: "Được, ta sẽ tin tên nhóc nhà ngươi một lần."